Thắp
ngọn
đèn nhỏ
suốt
đêm nghe tiếng sao cô độc
Đợi một người dễ đến ba bốn năm luân chuyển
Gió thổi qua thềm cửa vào sâu trong đình viện âm u lạnh lẽo
Thước giấy đỏ hẹn ước duyên phận muôn ngàn kiếp
Lật giở sử sách tìm trang kí ức niêm phong
Gấm uyên ương thêu kiếp phù du cô độc
Lời thề trọn đời bình an để ai kia vẫn đợi
Là ai, kẻ quá thật lòng
Mơ một hồi, nàng tại nơi chân thành chấp bút
Họa nên bức thanh sơn thủy nhân gian
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Sinh tử cách ngăn nơi chân trời tịch mịch
Mơ một hồi nàng điểm đàn phong nhã
Tấu khúc bạc đầu giữa cảnh xuân hoa lệ
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Bóng trăng trong gương, nàng biết đâu thật giả
Đun một ấm trà ngắt nhành mai trắng
Chống cán ô xanh, mưa đổ rào rào
Hương đào nở trước mộ, hoa bay theo gió bụi
Bia đá đâm chồi nỗi nhớ thương ai
Mơ một hồi, nàng tại nơi chân thành chấp bút
Họa nên bức thanh sơn thủy nhân gian
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Sinh tử cách ngăn nơi chân trời tịch mịch
Mơ một hồi nàng điểm đàn phong nhã
Tấu khúc bạc đầu giữa cảnh xuân hoa lệ [1]
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Bóng trăng trong gương, nàng biết đâu thật giả
Lời thề bình an. Ôi sử sách vị tất lưu chăng.
Đợi một người dễ đến ba bốn năm luân chuyển
Gió thổi qua thềm cửa vào sâu trong đình viện âm u lạnh lẽo
Thước giấy đỏ hẹn ước duyên phận muôn ngàn kiếp
Lật giở sử sách tìm trang kí ức niêm phong
Gấm uyên ương thêu kiếp phù du cô độc
Lời thề trọn đời bình an để ai kia vẫn đợi
Là ai, kẻ quá thật lòng
Mơ một hồi, nàng tại nơi chân thành chấp bút
Họa nên bức thanh sơn thủy nhân gian
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Sinh tử cách ngăn nơi chân trời tịch mịch
Mơ một hồi nàng điểm đàn phong nhã
Tấu khúc bạc đầu giữa cảnh xuân hoa lệ
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Bóng trăng trong gương, nàng biết đâu thật giả
Đun một ấm trà ngắt nhành mai trắng
Chống cán ô xanh, mưa đổ rào rào
Hương đào nở trước mộ, hoa bay theo gió bụi
Bia đá đâm chồi nỗi nhớ thương ai
Mơ một hồi, nàng tại nơi chân thành chấp bút
Họa nên bức thanh sơn thủy nhân gian
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Sinh tử cách ngăn nơi chân trời tịch mịch
Mơ một hồi nàng điểm đàn phong nhã
Tấu khúc bạc đầu giữa cảnh xuân hoa lệ [1]
Tuyết mãi buông rơi chôn vùi mấy ngàn tầng tháp
Bóng trăng trong gương, nàng biết đâu thật giả
Lời thề bình an. Ôi sử sách vị tất lưu chăng.